Nhà hàng xóm có trồng cây Vạn Huê Lầu, coi vẻ cũng lâu năm lắm. Cây leo dọc theo tường rồi bám sát vách nhà mình mới thuê, sum suê lắm. Cành lá phủ khắp ban công tầng thượng. Chỉ không hiểu trồng thế nào mà hoa nở nhiều mà chẳng có mùi thơm là mấy. Nhìn xanh xanh đỏ đỏ trắng trắng thích mắt mà thôi. Chỉ có hai đứa mèo, tính tình đối lập nhau, tên cũng đối lập nhau, là Luna và Sola là mê lắm. Hai đứa tên đặt đối lập cho vui mà thành ra cắn nhau sớm tối, chỉ là chung một đam mê là cái ban công đó. Thỉnh thoảng tìm không gặp là biết ngay đang lên đó nằm sưởi nắng. Chỉ có thằng chủ là mình thì lâu lâu khó chịu. Tại hoa rơi lá rụng nhiều quá, từ tầng trên tới tầng trệt.
Hoa héo lá khô mới rụng nên cũng không bẩn mấy. Chắc khó chịu tại nhìn lá rụng hoa rơi lại nghĩ tới mấy câu, “Lạc hoa lạc diệp lạc phân phân, nhất nhật tư quân bất kiến quân…”, một ngày nhớ chàng mà không được gặp chàng, mà lúc đó dọn nhà cũng vừa chia tay người yêu, thành ra lá rụng vô tình, hoa rơi vô ý, mà người đa tâm rồi buồn.
Được hơn năm ở đây thì nhà hàng xóm dọn đi, không tiếp xúc nhiều nên cũng không để ý mấy. Chỉ vài tuần sau thì dần thấy lá rụng nhiều hơn, còn hoa không thấy nữa. Để ý kĩ mới nhận ra khi đi hàng xóm chặt mất gốc cây rồi.
Thành ra cây Vạn Huê Lầu không còn vạn lầu hoa, chỉ còn những chiếc lá chết dần, càng cũng gần khô quắt. Sola và Luna vẫn lẻn lên, nằm lăn lăn trong mớ cành héo lá khô, xem ra còn thích thú hơn nhiều. Chỉ có mình buồn vu vơ.
Tự nhiên hôm nay đang tắm dở dang mà nhìn ra cửa sổ, thấy mấy chiếc lá xanh. Trong đầu tự nhiên nảy lên bốn chữ, “Khô mộc phùng xuân.” Hay là câu cắm rễ vô tình đâu đó rồi sống lại. Vội xối nước rồi chạy ra ngoài nhìn. Mà mới nhận ra đây là cây mới, hàng xóm mới trồng lúc nào không biết. Nhìn cũng chưa ra là cây gì.
Mới nhận ra là thằng mình vẫn còn lãng mạn lắm. Vẫn nghĩ cành cây khô héo xuân về nảy lên lá mới. Dẫu chỉ là cái cây hờ hững không có bao nhiêu duyên nợ.
Lý ra cây cũ cây mới cũng chỉ là cây thôi, sao lòng vẫn đa mang. Tự nhiên nhớ một bài thơ con cóc của hơn mười năm trước.
Bữa trước đầu cành nảy lộc xanh
Lá thắm tươi duyên trọn mấy nhành
Thời đâu gió thổi xua vàng đến
Cành không giữ đặng, lá chơi vơi
Chợt nhận ra thời tuổi đôi mươi viết đại cho vui, mà cái kết bài thành ra cái lời nguyền cho tuổi lên băm không chừng.
Cành trơ lá rũ mai về đất
Người tóc sương pha bóng lẻ đôi
Thôi tiếc làm chi chút tình si
Lưu luyến u hoài chậm bước đi
Lá trổ đầu cành thời lá rụng
Người gặp nhau là để biệt ly
Chỉ là tình không si, tóc chưa pha được bao nhiêu sương, chỉ có lưu luyến u hoài một cái cây nhà hàng xóm thì có thật. Còn bóng lẻ đôi thì kệ, tối trời một đèn thì một bóng, bật 2 đèn lên hai hướng thì sẽ có hai bóng, cũng tính là một đôi. Chỉ là lúc đó chắc thằng mình sẽ nghĩ, bóng còn có đôi, còn người thì lẻ chiếc.
Tại hờ hững mà vẫn đa mang, không biết đủ, thì có đủ cũng có biết là đủ đâu.