Năm đầu tiên không ăn Tết ở quê… thì ở lại xứ người cũng gói bánh tét, cũng đi chùa, cũng khai bút đầu xuân, nhưng xuân không thấy mà Tết cũng chờ hoài mà dường không đến.
Thì tự nhiên giữa trời tháng sáu với cái thời tiết lúc nắng lúc mưa chẳng ai đoán trước được của đất Tân Gia Ba này, thì sáng sáng đi làm lại thấy mấy cây mai trước cửa công ty nở trái mùa.
Tự nhiên thèm… thèm 23 đưa ông Táo về trời, tiễn ông bà đi chơi Tết, thèm những ngày 25 được nghỉ học đón xe về quê.
Thèm chợ hoa Tết quê. Nhớ từ ngày ngoại mất, nhà không còn mua vạn thọ bao giờ. Nhớ cả những chiều 30 khi chợ hoa gần vãn, nhớ những mặt người tươi cười, nhớ những mặt người buồn bã. Nhớ những năm mưa sớm hay rét muộn làm bông nở chẳng đúng kì. Nhớ mùng 1 Tết đi qua chợ bông đà vãn, nhìn từng gốc bông bị bỏ lại mà buồn buồn cho một kiếp hoa đón Tết mà chẳng được ai đón về nhà.
Thèm chợ Tết, người người chen, nhà nhà chen. Nhớ những ngày 30 không còn cần sắm sửa vẫn đua chen để tìm thêm chút Tết. Nhớ cái chợ ngày xưa, cái chợ cũ kĩ mà “đã bao nhiêu năm vẫn là chợ mới”, chứ không phải cái chợ “mới” thật sự bây giờ. Cái chợ mà mỗi lần mưa lại sình lầy. Chợ mà người bán ngồi chồm hổm bán, và người mua phải lom khom chọn lựa. Nhớ có cụ bà tuổi đã tám mươi, con cái cản mãi mà cứ Tết là nhất quyết hái ra hái quả ra chợ ngồi bán.
Nhớ cả những tiếng chày lâu rồi chẳng được nghe… tiếng quết bánh phồng, bánh tổ, quết giò… Nhớ cả tiếng pháo của một ngày xa lắm thuở có thằng bé vẫn còn ham đi nhặt pháo lép về chơi. Nhớ tiếng trống múa lân rộn rã mừng xuân mới…
Rồi nhớ cả những mặt người, những mặt người thân, những mặt người thương, những mặt người từng quen, những mặt người không quen…
Mấy năm nay thì đã được ăn Tết nhà. Mà không biết sao không còn cái náo nức, thèm thuồng ngày nào. Tết vẫn nôn nao, vẫn bồi hồi, chỉ là biết nó khác với những ngày thường, mà không thực sự nhận thức được nó khác biệt làm sao?
Thành ra năm xưa giữa trưa hè nắng gắt mà vẫn nhìn mai thèm không khí Tết, còn bây giờ Tết tràn ngập nhà, mai vàng nở khắp nơi, mà sao mai trong lòng không chịu nở.
Để rồi vài hôm nữa, xuân qua, Tết hết, mai trong nhà, trong phố, ngoài đường, trước ngõ đều tàn rụng hết rồi, thì lại thầm nhớ hoài mấy nhành mai nở muộn trong lòng.